Artist Gus: Lòng mình như một bể chứa nước mà trong đó những con sóng vỗ khắp bốn phương tám hướng.
- chieuhomedecor
- Feb 29, 2024
- 7 min read

Trong các tác phẩm của mình, Gus, một hoạ sĩ mới trong đội ngũ của Chieu, sử dụng kiến trúc, điện ảnh, nhiếp ảnh, sự chữa lành kết hợp cùng hội hoạ để ghi lại sự thân mật giữa con người và cuộc sống. Thế giới của Gus tôn vinh từng giây phút đang diễn ra trước mắt, thực tại mà không cần đến trí tưởng tượng để chạm đến.
The newest artist in Chieu’s team - Gus - knows the way to separate himself from others when combining architecture, cinema, photography, healing with aesthetics to capture the intimacy between man and life. Gus's realm reveres each fleeting moment unfolding before our eyes, a reality that needs no imagination to resonate deeply.
Những khoảng không rộng lớn đi cùng với bóng dáng nhỏ bé của chủ thể cùng với sự chơi đùa màu sắc khắc tả sự sống bình dị tin vào lý tưởng về cái đẹp. Gus để lại trong lòng chúng ta một nửa bản nhạc, và một nửa còn lại sẽ là nhiệm vụ của mỗi một người thưởng thức.
Gus's works become extremely distinctive with no emphasis on any particular individual. The contrast of space with this subject itself - expansive and tiny - affirms the concept that beauty is inherently simple, stable, and independent of anything other than life. The way he plays with colors in those spaces is how an artist composes for the sake of life - I present here half of a musical piece, and the rest is ours.
Mời bạn cùng trò chuyện với Gus.
Please join us in chatting with Gus.

Q: Trong lần gặp mặt đầu tiên với Chieu, bạn có nói rằng nghệ thuật bắt đầu bằng cách bắt đầu và xem điều gì sẽ xảy ra. Điều đó, với bạn, có nghĩa là gì?
Q: In our first meeting, you mentioned that art truly begins when we start and observe what comes after. What does that mean to you?
A: Có thể hiểu theo một cách đỡ ngôn từ hơn, đó là mình không tin vào sự hoàn hảo. Mình không đợi đến khi kỹ năng được mài giũa một cách bậc thầy, hay một thời điểm mình cho là đúng lúc. Nghệ thuật không có ai đứng trên tất cả mọi người để phán xét, nghệ thuật dù trong loại hình nào thì bản chất của nó vẫn trừu tượng. Mình cứ đi thôi, hạnh phúc là hành trình.
A: In a less literal sense, it's about myself rejecting the concept of perfection. I don't wait for my techniques to reach a masterful level or for a specific moment that I deem opportune to truly commence or continue creating. Art doesn't establish hierarchies, placing someone above everyone else to pass judgment. Regardless of its form, art remains essentially abstract. I simply keep moving forward; happiness lies in the journey.

Q: Lần cuối một tác phẩm nghệ thuật đưa bạn du hành đến một thế giới khác là khi nào?
Q: When was the last time a piece of art sailed you to another reality?
A: Mình đi xem một suất phim trễ với bạn mình. Kore-eda là một trong những Đạo diễn làm nghệ thuật vị cuộc sống. Lòng mình như một bể chứa nước mà trong đó những con sóng vỗ khắp bốn phương tám hướng.
A: I went to watch a late-night movie with my friend. Kore-eda is one of those directors who makes art for life. My heart is like a reservoir where waves ripple in all directions and dimensions.
Q: Có vẻ như trí tưởng tượng đã giúp bạn không ít trong việc thoát ly và dịch chuyển, vậy dạo gần đây, trí tưởng tượng đã đưa bạn du hành đến những nơi nào?
Q: It appears that imagination has helped you a lot in escaping and journeying. So, recently, where has your imagination taken you?
A: Mình không còn để trí tưởng tượng đi xa rồi, vì cái xa là cái mình phải rướn. Đừng rướn, vì chân đi mãi cũng mỏi, nhìn gần vậy chứ nhiều điều để kể lắm.
A: I no longer let imagination take me far because what is far is what we have to lean forward to reach. Endless walking makes you tired one day, while there's so much to tell if you look up close.
Q: Các tác phẩm của bạn bao gồm cả kiến trúc, nhiếp ảnh, hội hoạ và điện ảnh. Liệu rằng đây là sự tự nhiên vốn có hay cố tình để tạo ra dấu ấn cá nhân nhỉ?
Q: Your works extend to architecture, photography, painting, and film. Is this something that comes naturally to you or a deliberate choice to imprint your personal touch?
A: Mình nghĩ là tự nhiên. Đôi khi tất cả những gì mình xem nó nằm trong tiềm thức, một bộ phim 90 phút thì sau khi đi qua bộ lọc chỉ còn lại đâu đó 2-3 phút thôi, nhưng là những điều gần với trái tim của mình nhất và chúng sẽ nằm lại đó mãi. Cũng tương tự với các loại hình nghệ thuật khác, với mình thì luôn luôn là như vậy.
A: I think it's just part of who I am. Sometimes, only a small part of what we acknowledge is retained in our subconscious. A 90-minute film, for instance, may leave behind just 2 to 3 minutes after passing through all the filters. Yet, these are the moments, beliefs or values closest to our heart, destined to linger forever. I highly reckon this principle applies to all forms of art, without exception.
Q: Bên cạnh các kỹ thuật được đề cập ở trên, các tác phẩm của Gus đa phần đều khắc tả một khoảng không rất lớn, mà ở đó vừa trống trải vừa chữa lành. Làm thế nào bạn tạo ra không gian và cảm giác như vậy?
Q: In addition to the mentioned techniques, most of Gus's works predominantly depict a very large space, where the void meets healing. How can you create a space that evokes such a feeling?
A: “Your heart will need to rest.” Một câu hát trong bài Come Into My Arms của November Ultra đã làm mình suy nghĩ rất nhiều. Mình tưởng tượng bức tranh mình vẽ giống như vân đồ não của mình và những gì cần suy nghĩ (Chủ thể) mình cố gắng thu nhỏ chúng lại, để tâm trí mình được ngơi nghỉ trong một khoảng không rộng lớn và yên tĩnh. Hy vọng điều đó được cảm nhận bởi người xem.
A: A: "Your heart will need to rest." A line from the song "Come Into My Arms" by November Ultra has inspired me a lot. When sketching, I consistently envision my artwork as the folds within my brain. For elements that demand too much effort to feel (the Subject), I strive to condense them. In doing so, the space, which you described as "a very large space where the void meets healing," takes shape. I hope this can be felt by our enthusiasts.
Q: Bạn muốn truyền đạt thông điệp gì thông qua tác phẩm của bạn?
Q: What is the underlying mission behind your artworks?
A: Tình yêu. Điều kì diệu có thật đang trôi lơ lửng trong khoảng không đen tối vô tận.
A: Love. A real miracle is floating in the endless dark void.

Q: Bạn nghĩ sao khi các digital artist đã miêu tả sự hợp tác của họ với công nghệ là một công cụ giúp "xua tan nỗi lo sợ khi phải đối mặt với một tấm canvas trống trải." Theo bạn, mối quan hệ của bạn với công nghệ là gì? Là một người đồng hành hay chỉ đơn giản là một công cụ?
Q: Let's take a break from the questions about your world, as I believe our discussion has partially satisfied the audience's curiosity to talk a bit about digital art, a topic currently causing much debate. Some digital artists describe their collaboration with technology as a tool to "dispel the fear of facing a blank canvas." What do you think about that? In your own words, describe your relationship with technology. Is it a partner or simply a tool?
A: Chỉ là một công cụ, giống như những họa sỹ của lịch sử. Người thời trước sẽ đố kỵ với người thời sau về những gì thời đại sản sinh ra. Nhưng chúng ta phải luôn tiếp nhận những công cụ hiện đại với một tinh thần rộng mở, miễn là ở đó có trái tim.
A: It's just a tool, much like traditional artists have collaborated with their art tools. Those from earlier times might have envied those from later ones for what the subsequent era would bring forth. It was perhaps an apparent truth, and it will continue to be so if we don't embrace them with an open spirit, as long as there's a heart within them.
Q: Vậy thì, dưới góc nhìn của thời gian, bạn cảm thấy như thế nào khi các tác phẩm digital của mình đang là một phần trong bước ngoặt trong văn hoá nói chung và lịch sử nghệ thuật nói riêng?
Q: So, from the perspective of time, how do you feel about your digital works being part of a significant turning point for culture in general and the history of art in particular?
A: Thật sự là vậy. Khoảng cách các bước nhảy vọt ngày càng được rút ngắn. Nhưng nói thế nào nhỉ, mình thích một câu nói của Yohji Yamamoto, đại ý là “Với một con mắt nhìn về quá khứ, tôi bước lùi về tương lai.”
A: Indeed, that's true. The gap between leaps is getting shorter and faster. But how should I say it... Yohji Yamamoto said: ““With my eyes turned to the past, I walk backwards into the future.” That’s what I believe.
Q: Song đối với khán giả đại chúng, thì khái niệm tranh digital không mang đến cái chạm của con người.
Q: Yet, for the majority of audiences, the concept of digital art may lack the human touch.
A: Mọi người chưa quen thôi. Vì chưa quen nên thiên kiến. Mọi thứ nếu không phải của tự nhiên thì đều có cái chạm của con người, dù là robot hay AI.
A: People are just not accustomed yet. Prejudice arises from unfamiliarity. Everything, if not born from nature, is created by humans. That includes both robots and AI.
Q: Bạn đã học được điều gì khi là kẻ ở giữa thông qua công việc của mình như một digital artist?
Q: Being a digital artist, in your definition, seems like being the one in the middle, so what have you learned from that journey?
A: Mình học được sự quý giá của tĩnh lặng, món quà của con người dành cho con người.
A: The value of silence, a gift that humans give to each other.
Comments